Cu Tý là thủ lĩnh đám bạn nhóc tỳ, tính rất ưa suy gẫm. Ngày nọ, Tý và đám bạn đi đến làng nọ nô đùa, phát hiện ven đường có một cây khế. Trên cây trái chín đầy cành, xum xuê mọng nước chiếu sắc vàng óng. Lũ trẻ vừa nhìn thấy, xúm nhau chỉ chỏ kêu to, cuống quýt chạy quanh cây, chỉ có cu Tý đứng im, vẻ trầm ngâm, không chút tranh giành.
Đám nhóc tranh nhau trèo lên cây, Tèo thấy cu Tý cứ đứng ỳ ra, vội thúc: Mau trèo lên cây hái trái đi chứ! Sao đứng im như phỗng vậy? Chậm chạp quá thì không xơi được trái nào đâu nghen!
Tý lắc đầu:
- Không thèm! Cây khế này vừa chua vừa khó nuốt!
- Lũ nhóc hí hửng hái trái bỏ vào miệng nhai nhưng lập tức phun ra hết và kêu oai oái cùng nhăn nhó chùi miệng.
Khế đúng là chua lè, không những chua mà còn chát. Lúc này chúng mới ngẩn người, hỏi cu Tý:
- Sao mày tài thế? Chưa ăn mà đã biết là khế không ngon?
- Tý cười:
- Có gì khó hiểu đâu? Trái to xum xuê trĩu cành, nằm lồ lộ trên cây ven đường, trông hấp dẫn vậy mà còn nguyên, tức là không ai dám động đến, mà không người động đến thì là khó nuốt chứ sao!
(Theo Truyện cổ Việt Nam)
Đời là bể khổ, tình là dây oan. vậy tại sao ta lại...cố tình nếm và thử trái khế vừa chua vừa chát đó rồi mới nhận ra ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét