Chị Bảy Sành Đời sà vào lòng anh Hai Hương Xám. Chị sờ soạng tháo từng nút áo của anh ra. Bỗng chị thốt lên ngây thơ.
- Ôi! sao ngực anh nở thế này.
Anh Hai Hương Xám tự tin nói:
- Thì anh là lính mờ.
Chiếc áo rớt xuống để lộ cặp vai trần. Chị Bảy Sành Đời hốt hoảng.
- Ối dzời ơi! Bắp tay sao mà to thế.
Anh Hai khoái chí nổ:
- Thì tay phải khoẻ mới kép pháo được chớ.
Một tay chị Bảy mân mê ngực anh Hai Hương Xám, tay kia âm thầm tiến vào vùng cấm địa. Anh Hai Hương Xám cũng hào hứng hợp tác chẳng mấy chốc cái quần của anh được tuột xuống. Bỗng chị Bảy thét lên thất thanh.
- Ối mẹ ơi! Pháo của anh vĩ đại quá.
Anh Hai Hương Xám tự hào nói:
- Anh là pháo binh thì pháo của anh cũng phải oai hùng chớ.
Nói xong anh vội vã đè chị Bảy Sành Đời xuống hấp tấp dí pháo vào hang. Đột nhiên anh Hai Hương xám rú lên.
- Ôi! dzời ạ! Sao mà rộng rãi, thênh thang thế này hở dzời.
Giữa niềm mất sướng vô biên của anh Hai Hương Xám. Chị Bảy Sành Đời thẹn thùng thỏ thẻ.
- Thì em là nữ công binh hay đào hầm cho mấy anh trú ẩn. Thành ra phải rộng rãi chút đỉnh cho mấy anh thoải mái chứ. hihi...
Anh Hai Hương Xám: ?!!