Rồi tàu cũng về đúng giờ. Trả tiền xe ôm xong, tôi lao lên tầng 4. Nhưng cửa nhà tôi lại khoá. Tôi như quả bóng xì hơi. Thôi thì phải xuống bà ngoại vậy, chắc là ngày nghỉ mẹ con về đó. Dù không đạt được như kế hoạch của mình thì hi vọng tiếp tục ôm nàng trong chăn vẫn còn. Tôi lại vội vàng bắt xe ôm đi tiếp.
- Con về đấy à? Sao không liên lạc gì với nhau? Vợ con lại ra thăm con vào chuyến xe tốc hành sớm nhất sáng nay rồi. Mẹ vừa đưa nó ra bến xe về. - Mẹ vợ tôi đang quét sân dội tiếp nước lạnh vào tôi.
Thật là hết chỗ nói. Vậy là để dành cho nàng sự bất ngờ, tôi đã không báo trước. Hậu quả là thế này đây. Mà nàng cũng muốn dành sự bất ngờ cho tôi? Ôi vợ yêu của anh – dù chán nản tôi vẫn thầm kêu tên nàng kiêu hãnh.
Lại vội vàng ra đường. Tôi vớ ngay được tắc xi đuổi theo. Dù dục tài xế phóng nhanh, phải mất gần trăm cây số thì chiếc xe đi Hà Nội biển số 31-32 mới hiện ra. Kia rồi, vợ tôi mặc áo màu tím ngồi ngay sau ghế lái xe ngay cạnh cửa sổ. Tôi giục lái xe nháy đèn báo hiệu vẫy cho xe khách dừng lại. Xe tôi vượt lên. Tất cả hành khách trong xe đều hiếu kì nhìn ra…
Tôi nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng mặt tôi vội méo xệch – ló ra từ cửa sổ xe là gương mặt thằng người yêu cũ của vợ tôi. Hắn ngồi cạnh nàng.